Soái ca xâm nhập
Phan_9
Chương 9.1:
Không phải áp phích quảng cáo, cũng không phải hình mẫu, mà là bản thật thật thật thật —— Thượng Hoa Tuấn,đứng ở trước mặt nàng.
Thước An Lâm trăm ngàn lần không thể tưởng được, kiếp này còn có một ngày lại cùng hắn gặp mặt, mà hắn, thế nhưng chính là ân nhân cứu mạng con ? Trùng hợp này đem nàng làm sợ ngây người.
“Trời ạ! Anh là Thượng Hoa Tuấn!” Thước Gia Lị ôm hai gò má, không dám tin hô nhỏ.
Khi đối phương tháo kính râm xuống, Thước Gia Lị lập tức nhận ra hắn, kinh ngạc phát hiện, cứu cháu trai cư nhiên chính là một đại minh tinh, càng kinh ngạc là, đại minh tinh này còn gọi tên muội muội nàng.
“Các ngươi quen biết?” Nàng nhìn qua nhìn lại hai người.
Thước An Lâm chưa trả lời, vẫn là Thượng Hoa Tuấn mở miệng trước, mỉm cười nói: “Chúng ta là có quen biết.” ánh mắt sâu thẳm , dừng ở trên người tiểu Gia Hào trong lòng nàng.”Anh cũng không biết, em có một đứa con ‘ năm tuổi ’ .”
Lòng nàng bây giờ trăm mối cảm xúc, khi hắn nói hai chữ năm tuổi thì tựa hồ tăng thêm ngữ khí.
Trấn tĩnh a! Thước An Lâm ở trong lòng nói với chính mình, hắn hẳn là không thấy ra cái gì đi? Trăm ngàn lần không thể bối rối.
Thu hồi tâm trạng, Thước An Lâm lễ phép mở miệng: “Cám ơn anh đã cứu con em.”
“Làm sao.” Cặp con ngươi đen kia dị thường phát sáng , thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu Gia Hào, làm nàng không khỏi một phen mồ hôi lạnh.
Giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ nhanh đưa con mang về nhà, bởi vì ánh mắt Thượng Hoa Tuấn nhìn tiểu Gia Hào khiến nàng lo lắng, chỉ sợ hắn nhìn ra manh mối gì, cũng sợ bị những người khác xem lâu, phát hiện con có chút đặc điểm bộ dạng rất giống hắn, hơn nữa, dưới ánh mắt nhìn thẳng kia, nàng rất khó tự giữ bình tĩnh, chột dạ muốn trốn tránh.
“Đến, Gia Hào, về nhà .”
Tiểu gia hào xoa xoa mắt, vẻ mặt mệt mỏi.”Mẹ, con muốn ngủ.”
Tại bên ngoài giằng co cả một ngày, cũng khó trách tiểu tử kia mệt mỏi.
“Ngoan, lên xe ngủ tiếp.”
Nàng muốn dắt con đi, đột nhiên một đôi cánh tay duỗi đến, một phen ôm lấy tiểu Gia Hào.
“Muốn đi ngủ có phải hay không? Đến, ngủ đi.” Thượng Hoa Tuấn đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, mà tiểu Gia Hào cũng thực tự nhiên gục ở trên lồng ngực hắn, đầu gối lên trên bả vai, liền như vậy nhắm mắt ngủ.
Một màn này, Thước An Lâm nhìn xem há hốc mồm.
“Đi thôi, anh đưa mọi người trở về.”
Này đột nhiên quyết định, khiến nàng hô hấp cứng lại.
“Ách. . . . . . Không cần , tự em trở về là tốt rồi.” Nàng đi lên phía trước, muốn đem con ôm trở về.
“Chúng ta là lão bằng hữu , không cần phải khách khí.”
“Thật sự không cần phiền toái , thỉnh đem con trả lại cho em.”
Nàng vươn tay, lại bị ngăn cản, hắn mềm nhẹ tiếng nói, hàm chứa ngữ khí kiên định .”Thằng bé hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày, đừng đánh thức nó.”
Trên mặt hắn tuy rằng bảo trì mỉm cười, lại phát ra một loại quyền uy không cho cự tuyệt , hắn ba mươi hai tuổi , đã trở thành nam nhân thành thục mị lực, đã chững chạc hơn so với thời điểm hai mươi bảy tuổi, cũng thâm sâu không lường được.
Nàng nội tâm lo lắng, ý đồ cự tuyệt, nhưng lại có một bà mẹ khuyên nàng.
“An Lâm, để cho Thượng tiên sinh ôm tiểu Gia Hào đi, xem, cháu trai ta ngủ rất thoải mái a.”
Thước Gia Lị trừ bỏ kinh hỉ nam nhân cứu tiểu Gia Hào trước mắt là đại minh tinh, đồng thời chính mình cũng là fan của đối phương , hiện tại người ta nói muốn đưa các nàng về nhà, nàng đương nhiên là cầu còn không được, giơ hai tay tán thành, hơn nữa nàng tò mò muốn chết, muội muội làm sao có thể quen biết người ta? Nàng cho tới bây giờ không nghe nói qua.
“Không được.” Thước An Lâm kiên trì cự tuyệt.
Đừng nói giỡn, để cho hắn ôm con của mình cùng các nàng về nhà, vạn nhất bị phát hiện cái gì liền nguy rồi! Nàng lúc trước rời đi,chính là vì cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ nha.
“Vì sao không được?” Thước Gia Lị hỏi.
“Là nha, vì sao không được?” Hắn cũng hỏi.
“Không. . . . . . Không vì sao, không được chính là không được.”
“An Lâm, người ta là ân nhân chúng ta nha, em làm sao có thể thất lễ như vậy.” Ngay cả nàng người làm tỷ tỷ , đều nhìn không được.
Thượng Hoa Tuấn cũng rất tò mò gật đầu.”Là nha, anh chẳng những đem con em tìm trở về, còn là lão bằng hữu của em, em cự tuyệt như thế, là vì cái gì? Chẳng lẽ nói, em có chuyện giấu giếm anh, sợ anh biết?”
Lòng của nàng như bị níu chặt, dưới ánh mắt của hắn, càng ngày càng chột dạ; ánh mắt nam nhân này, so với năm năm trước càng lợi hại , khiến nàng không thể nhìn thẳng.
“Sẽ có chuyện gì a, anh suy nghĩ nhiều quá, em chỉ là sợ bị phóng viên nhìn đến, lại tung tin linh tinh, không nghĩ cho anh thêm phiền toái thôi.”
“Không quan hệ, đây là chuyện tốt,anh đi được, yên tâm thoải mái, đi thôi.”
Hắn ôm tiểu tử kia, đi nhanh hướng ngoài cửa, bị bất đắc dĩ, Thước An Lâm đành phải nhận mệnh đi theo phía sau, trong lòng cầu nguyện, cũng không nên xảy ra chuyện gì a.
*********
Bảo bối trong nhà mất tích được tìm lại , Thước gia cao thấp tất cả đều cảm tạ ông trời phù hộ, hai già Thước gia lại thay phiên thân ái ôm cháu ngoại bảo bối một cái, mới thực vui vẻ.
Bữa tối , Thước gia trừ bỏ chuẩn bị thức ăn phong phú , hầu hạ tiểu Gia Hào, hò hét hắn, đồng thời cũng muốn cảm tạ đại ân nhân.
“Đến đến, Thượng tiên sinh, ăn nhiều một chút.”
“Không cần khách khí, tận lực ăn.”
“Cám ơn.” Thượng Hoa Tuấn dùng bát tiếp nhận đồ ăn, mỉm cười nói.
Đưa tiểu Gia Hào trở về, hắn nói cho mọi người hắn là như thế nào tìm được tiểu bé trai , đồng thời cũng nhắc tới chính mình cùng Thước An Lâm nguyên bản chính là lão bằng hữu, làm Thước gia thỉnh hắn vô luận như thế nào cũng phải ở lại ăn cơm nên hắn sảng khoái đáp ứng.
Cũng bởi vậy hiện tại, Thượng Hoa Tuấn ngồi ở nhà nàng ăn, dùng bát nhà nàng, chiếc đũa nhà nàng, không khí dùng cơm thập phần khoái trá, cùng Thước gia vừa nói vừa cười.
Hắn thái độ thân sĩ hữu lễ, thân là đại minh tinh, lại không hề kiêu ngạo tự mãn, lập tức chiếm được hảo cảm của mọi người, Thước gia mọi người rất vui vẻ, mà ngay cả con trai của nàng cũng tự động dính ở trên người hắn.
Nhìn hắn đem đồ ăn đút con ăn, Thước An Lâm ở một bên vụng trộm toát mồ hôi lạnh, đôi mắt đảo qua lại nhìn mỗi người, mọi người trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nóng bỏng trò chuyện, cũng không có phát sinh chuyện nàng lo lắng.
Có lẽ, là nàng quan tâm nhiều lắm, bởi vì đến bây giờ, đều không có người nhận thấy được hai cha con họ có điểm giống nhau, chỉ có chính nàng chú ý tới chi tiết này, nếu nàng không nói, ai sẽ biết?
Tư điểm, nàng an tâm không ít, lại nhìn một cái kia đối phụ tử ngoạn như thế vui vẻ, nói không cảm động là gạt người .
Điều này có lẽ là phụ tử liên tâm đi, hai người bọn họ chưa bao giờ chạm mặt, nhưng lại phù hợp như thế.
Dùng qua bữa tối xong, mọi người chuyển qua phòng khách uống trà, Thước An Lâm thu thập bát đũa, một đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ngoài phòng khách .
Tiểu Gia Hào ăn no, ngáp một cái, cư nhiên trực tiếp ghé vào trên người hắn ngủ, Thượng Hoa Tuấn liền dùng đại chưởng vỗ nhẹ lưng bảo bối, xem ra cực kỳ yêu thích nó.
“Đứa nhỏ này, bộ dạng cùng ba hắn rất giống đúng hay không?”
Đột nhiên một câu hỏi, làm cho bát đũa trên tay Thước An Lâm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Không biết.” Thước Gia Lị trả lời thay.
Thượng Hoa Tuấn có hứng thú hỏi: “Không biết? Làm sao có thể như vậy?”
“Bởi vì chúng ta không biết được ba nó trông thế nào?”
“Nha?” Mày rậm nhíu nhíu.”Có thể nói cho ta biết, là chuyện gì xảy ra sao?”
Thước gia cha mẹ từ trước đến nay luôn sáng suốt, đối với chuyện tình cảm của nữ nhi là thái độ bao dung, tiểu nữ nhi tuy là chưa kết hôn đã sinh con, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ khinh thường, cho rằng đứa nhỏ là con người, có quyền quyết định cuộc đời của mình, nếu Thượng Hoa Tuấn là ân nhân cứu mạng cháu trai, lại là bằng hữu của An Lâm, cho nên cũng không còn cái gì phải giấu diếm .
“Này phải hỏi nàng nha, hơn năm năm trước đột nhiên mang thai ——”
“Chị!” Thước An Lâm việc ngăn cản.”Không được nói.”
“Vì sao không thể nói?”
“Đây là chuyện riêng của em.”
“Kỳ quái , em không phải muốn cho người ta biết sao? Còn thật cao hứng gặp người liền nói chính mình mang thai, hơn nữa không thể không sinh, vì sao đột nhiên không nói ?”
Thước An Lâm trên mặt đen một nửa.”Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .”
“Hoa Tuấn là bạn tốt của em, không quan hệ .”
Này nữ nhân gặp sắc quên muội . . . . . . Vừa thấy đến thần tượng, nên cái gì cũng quên , khiến nàng cơ hồ muốn khóc lên.
Thước Gia Lị tiếp tục cười hì hì nhất ngũ nhất thập(= mồm năm miệng mười) nói cho thần tượng nghe.”Nàng lúc ấy nói muốn sinh hạ, chúng ta hỏi là ai , nàng chỉ nói ba đứa nhỏ đã chết.”
Thượng Hoa Tuấn giật mình.”Ba đứa nhỏ đã chết?”
“Thí !”(Nghĩa là cái rắm)
“Gạt người !”
“Nói hươu nói vượn !”
Mọi người cùng trả lời, đương trường làm cho hắn há hốc mồm, ngay cả Thước gia hai già cũng tích cực gia nhập hàng ngũ giải thích.
“Nếu người thật sự đã chết, nàng ít nhất sẽ bị thương tâm vài năm, sẽ không chỉ một tháng sau liền khôi phục bình thường.”
“Nàng không giỏi che dấu, cũng không hiểu được kỹ xảo của mình rất kém, chúng ta căn bản không tin.”
” Ba đứa nhỏ còn sống , nếu nàng không muốn nói, chúng ta cũng làm bộ không biết, xem cháu trai đáng yêu như vậy, mới không cùng nàng so đo .”
Ba người thất chủy bát thiệt(ý là hợp sưc),mỗi một câu giống như một mũi tên, bắn đến Thước An Lâm thương tích đầy mình.
Không thể nào. . . . . . Nguyên lai bọn họ. . . . . . Là nghĩ như vậy . . . . . .
“Như vậy ba nó là ai?”
“Hỏi nàng nha!”
Hiện trường bốn người ánh mắt, đồng loạt bắn về phía người đang đứng trong nhà ăn kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mỗi một đạo tầm mắt, đều hàm chứa sắc bén của quan toà thẩm vấn phạm nhân, nhìn chòng chọc Thước An Lâm muốn chạy trốn, nhất là Thượng Hoa Tuấn, nàng căn bản không dám nhìn hắn.
“Làm chi nha, con không nói không được sao? Đây là chuyện của con, không cần các người phải quản.” Bưng bát đũa, nàng chột dạ đi vào phòng bếp, thừa cơ mà chạy, thoát ly những người đó chất vấn, cũng cho mình nhả ra thời gian tức giận, ai ngờ mới chuyển cái thân, liền thiếu chút nữa đụng phải bức tường.
Thượng Hoa Tuấn liền đứng ở phía sau nàng, ánh mắt trừng lớn thật sự dọa người.
“Nha —— anh, anh làm gì?”
“Nó là con anh.”
Xì poi
Chương 9.2
“Hư, nhỏ giọng một chút, anh nói lớn quá .”…
“Dù sao cũng đã là quá khứ . . . . . .”…
“Câm miệng!”…
“Nói cho bọn họ.”…
“Không phải lão công, chúng em không kết hôn, hắn chính là tinh tử cung cấp người.”
…
Chương 9.2:
“Không phải.” Nàng lập tức phủ nhận.
“Nhất định đúng, thời gian hoàn toàn phù hợp, nó khẳng định là ——”
Hai tay nàng vội vàng bịt mồm hắn, không cho hắn nói ra chân tướng.
“Hư, nhỏ giọng một chút, anh nói lớn quá .”
Miệng bị che kín, nhưng đôi tuấn mâu, vẫn như cũ hung hăng trừng mắt nàng.
Thước An Lâm biết rốt cuộc giấu giếm không được , đành phải cầu xin hắn: “Nơi này không tiện,đến nơi khác nói chuyện được không?”
Con ngươi đen bốc hỏa, đã có phần giảm, nhưng vẫn là phẫn nộ, cuối cùng hắn đồng ý, kéo tay nàng xuống, cắn răng nói : “Em tốt nhất cho anh một cái lý do chính đáng, nếu không anh sẽ không tha cho em.”
*********
Tròng mắt của nàng, đảo đi đảo lại, một chút nhìn chằm chằm lên con kiến, một chút nhìn côn trùng bay trên nền trời, vòng tới vòng lui, chính là không dám nhìn thẳng vào tròng mắt cơ hồ muốn phun ra hỏa kia.
Nên hay không nên nói đây ,nghĩ cũng biết được hắn tức giận đến cỡ nào .
Để nói chuyện cho tiện, bọn họ đi vào hoa viên tầng cao nhất nhà trọ , nàng ngồi trên ghế, chột dạ nhìn Thượng Hoa Tuấn trước mặt đi tới đi lui , nhìn ra được, hắn giận điên lên.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Anh có khỏe không?”
“Đột nhiên toát ra một đứa con năm tuổi , em tưởng anh sẽ tốt sao?”
Nàng lập tức hảo tâm an ủi: “Anh yên tâm, không có người biết chuyện này.” Trừ bỏ người đại diện Vivian.
“Anh không phải đang nói chuyện này.” Ánh mắt lợi hại, bắn về phía nàng.
Nàng vội vàng tránh đi tầm mắt, nuốt nước miếng một cái, vụng trộm phun thè lưỡi.
Được rồi, cũng khó trách hắn tức giận như vậy, năm đó chính mình đem nhà trọ bán, mang theo tiền đến Mĩ quốc, từ đó về sau cùng hắn cắt đứt liên lạc, vụng trộm đem tiểu Gia Hào sinh hạ.
Bất luận kẻ nào biết mình có một đứa con năm tuổi đều không thể bình tĩnh, nàng liền ủy khuất một chút, để cho hắn mắng chửi đi.
Hắn phiền chán vò tóc, lên án nàng.”Em thế nhưng gạt anh.”
“Không phải gạt.” Nàng phản bác.
“Không nói cho anh biết, chính là lừa.”
Nghe vậy nàng nắm chặt nắm tay, “rắc rắc” các đốt ngón tay vang lên tiếng kêu, vì suy nghĩ chính mạng nhỏ của mình , nàng vẫn là không cần cùng hắn tranh cãi sẽ tốt hơn.
“Được thôi. . . . . . Cứ cho là vậy. . . . . . Lừa anh, nhưng em là vì tốt cho anh, điểm ấy anh cũng không thể trách em đi.”
Đây là phương pháp duy nhất Thước An Lâm có thể làm, nàng phải chọn, một là ích kỷ bị hủy tiền đồ của hắn,một là thành toàn sự nghiệp của hắn, mà nàng, lựa chọn cái sau.
Xem, hắn không phải đi lên đỉnh cao, chẳng những trở thành đại minh tinh, còn nhảy lên sân khấu quốc tế sao! Việc này chứng minh nàng quyết định lúc trước là đúng, hắn cho dù lại tức giận, cũng không thể phủ định điều này, đây chính là nàng hy sinh hạnh phúc chính mình đổi lấy .
Thượng Hoa Tuấn biết, nàng nói đúng sự thật, dưới tình huống lúc ấy, nếu bị truyền thông biết, sự nghiệp của hắn sẽ bị lung lay, hơn nữa vi phạm hợp đồng với công ty, chẳng những phải đối mặt truyền thông, mà còn phải bồi thường tiền thiệt hại cho công ty.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn là không thể không phẫn nộ, bởi vì nàng không cùng cầu cứu hắn, chính mình gánh vác hết thảy, còn trăm phương ngàn kế cùng hắn chia tay, chết tiệt! Hắn thế nhưng không nhìn ra.
Hắn không thể tha thứ nhất là chính mình, hắn là nam nhân, nhưng không cách nào bảo hộ cho mẹ con bọn họ, chuyện này làm hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Thấy hắn mau giận điên lên, nàng cẩn thận an ủi hắn.
“Dù sao cũng đã là quá khứ . . . . . .”
“Đứa nhỏ đã sinh , em còn dám nói quá khứ?.” Phóng tới ánh mắt, cơ hồ phun ra lửa, nàng sợ tới mức vội vàng rụt cổ, đáng thương trả lời.
“Em không còn lựa chọn thôi.”
“Có, em có thể nói cho anh biết, cùng anh thương lượng.”
“Nhưng anh sẽ không đáp ứng.”
“Đúng vậy!”
Rùa đen rút đầu lại duỗi thẳng cổ.”Xem đi xem đi, em biết anh sẽ không đáp ứng, cho nên anh không thể trách em, lúc ấy em chỉ có thể làm như vậy nha.”
“Câm miệng!”
Nàng hô hấp cứng lại, lại quay về làm rùa đen rút đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại nữ nhân co được dãn được, tiếp tục nhìn nam nhân hổn hển kia, đi tới đi lui trước mặt.
Thời gian từng phút từng giây đi qua, Thượng Hoa Tuấn kích động phẫn nộ, dần dần tỉnh táo lại, nàng cũng không dám ầm ỹ hắn, miễn cho không cẩn thận dẫm phải mìn.
Đột nhiên, hắn mở miệng nói : “Được rồi, cứ làm như thế.”
Bởi vì chờ lâu lắm, nàng đã muốn phân tâm đi chơi với con kiến , đột nhiên hoàn hồn.”A?”
Đại chưởng một phen kéo nàng, mệnh lệnh: “Đi!”
“Đi đâu?”
“Nói cho người nhà em sự thật, nói cho Gia Hào, anh là ba nó.”
“Cái gì! Đợi chút —— Thượng Hoa Tuấn —— không thể nha ——”
“Đương nhiên có thể! Anh là ba nó, nó có quyền lợi biết ba nó còn chưa có chết!”
“Ba ba chết mà sống lại, sẽ đem dọa con——”
Hắn không để ý tới, quyết tâm kéo nàng đi.
Thước An Lâm sống chết bám vào lan can, giãy dụa.”Chuyện gì cũng từ từ thôi, đừng kích động —— a!”
Nàng cả người bị ôm lấy bay lên không, Thượng Hoa Tuấn đơn giản đem nàng khiêng trên bả vai, như hàng hóa đưa xuống lầu.
Không hung hăng đánh nàng mông đã là rất nhân từ , nếu nàng còn muốn trốn tránh, tiếp tục giấu diếm sự thật, chính là tội không thể tha, thiên lý không tha .
Lần này, không có thương lượng gì hết, hắn định đoạt!
“Tuấn, đừng như vậy, thả em xuống ——”
Nam nhân này cùng trước kia giống nhau, vẫn là bá đạo như vậy, mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào, nam nhân này làm như mắt điếc tai ngơ, đối với nàng đau khổ cầu xin, thờ ơ cứ như vậy đem nàng khiêng trở về phòng.
Người Thước gia nhìn thấy một màn này, nhìn nữ nhi nhà mình ở trên vai Thượng Hoa Tuấn, nguyên bản xem tivi , ăn quả , uống trà , tất cả đều dừng lại động tác, người người trợn to mắt, giương miệng, nhìn chằm chằm hai người.
Thượng Hoa Tuấn đem nàng phóng tới trên sô pha, người cũng ngồi xuống, uy nghiêm mệnh lệnh.
“Nói cho bọn họ.”
Người Thước gia ánh mắt nghi hoặc , nhìn hai người qua lại, nhận ra không khí không tầm thường , cuối cùng đem tầm mắt tập trung ở Thước An Lâm.
“Phát sinh chuyện gì ? Muốn nói cho chúng ta cái gì?”
Thước An Lâm toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt xấu hổ cười, đáng tiếc nàng không chỗ để trốn, bởi vì thắt lưng chính mình đang bị một cái đại chưởng uy hiếp ôm chặt, hơn nữa đại chưởng còn tăng thêm lực lượng, cảnh cáo nàng.
“Nói.” Hắn lạnh lùng mệnh lệnh.
Nàng trong lòng kêu khổ, xem ra chuyện tới nước này, là trốn không thoát .
Được rồi, sớm hay muộn cũng đối mặt sự thật, nói trước hay sau cũng thế thôi, vì thế nàng thanh thanh cổ họng, làm cái hít sâu, đối ba mẹ và tỉ tỉ, cười cười mở miệng.
“Ta xin trịnh trọng giới thiệu, vị này Thượng tiên sinh, kỳ thật không chỉ là bằng hữu của ta, chúng ta. . . . . . quen biết đã lâu rồi, việc này nói thì dài dòng, giải thích thực phức tạp, này là năm năm trước—— a, được rồi được rồi, ta nói là được, ngươi đừng dùng sức a.”
“Đừng nói vô nghĩa.” Hắn cảnh cáo.
Nàng thở dài, trực tiếp bất cứ giá nào .
“Nói tóm lại, hắn chính là ba ba Gia Hào .”
Rốt cục nói ra lời đáp án hơn năm năm trước, chân tướng rõ ràng.
Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của người nhà, quả nhiên như dự đoán của nàng, bọn họ tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, sợ ngây người.
“Cái gì!” Thước Gia Lị phản ứng kích động nhất, thét chói tai ra tiếng.”Hắn hắn hắn —— là ba ba Gia Hào , lão công của em!”
Thước An Lâm sửa chữa.”Không phải lão công, chúng em không kết hôn, hắn chính là tinh tử cung cấp người.”(=]] ,chị giới thiệu quá hay)
Những lời này, làm cho nam nhân bên cạnh mày rậm chau nhanh.
Tinh tử cung cấp người? Hắn một chút cũng không thích tên này, phi thường không thích, cũng ý thức được chính mình đối mặt nữ nhân mất tăm tích năm năm trước, nội tâm nhiệt tình cũng chưa chết, ngược lại lại lần nữa dấy lên, nhưng sao nàng lại dùng cụm từ này miêu tả quan hệ bọn họ.
Không, hắn sẽ không mời nàng làm như vậy, Thượng Hoa Tuấn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, xem ra, hắn hảo hảo làm tính, xử lý một chút lão bà cùng con lưu lạc bên ngoài .
Chắc hẳn phải vậy, Thước gia khiếp sợ liên tục một thời gian, cũng đã hiểu được, tiểu nữ nhi vì sao đánh chết cũng không chịu lộ ra ba ba tiểu Gia Hào là ai, thủy chung giấu kín bí mật này.
Bất quá, nghe Thước An Lâm giải thích, người Thước gia cũng rất nhanh nhận sự thật, cũng có thể thông cảm, dù sao nhà trai là vô tội , hết thảy đều là Thước An Lâm tự tiện làm, kinh hỉ rất nhiều, cũng đồng ý bảo thủ bí mật này. Nhất là mẹ nàng, ngày thường yêu xem tivi, thu thập tin tức giải trí, đầy đủ hiểu biết thế giới giải trí Đài Loan, cùng với bọn cẩu tử phóng viên đáng sợ.
Có thể cùng người nhà phân giải, làm cho Thước An Lâm nhẹ nhàng thở ra, hiện tại là phía con, phải như thế nào nói cho nó, Thượng Hoa Tuấn là ba nó? Nó sẽ có phản ứng gì? Có thể hiểu được sao?
“Chuyện này giao cho anh.” Thượng hoa tuấn nói.
“Giao cho anh?” Nàng vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
“Có vấn đề sao?” Ánh mắt lợi hại đầu đến.
“. . . . . . Không có.”
“Tốt lắm.”
Nàng cười khổ, xem ra nam nhân này sẽ oán nàng một thời gian. Kỳ thật, nàng cũng rất vui vẻ có thể không cần chôn dấu bí mật này, cuối cùng có thể giải thoát rồi, như trút được gánh nặng, cảm giác thật tốt.
Lẳng lặng nhìn hắn cùng người nhà nói cười, nàng trong lòng nói không nên lời vui mừng cùng xúc động, lại cảnh cáo chính mình, không thể chờ mong nhiều lắm.
Hơn năm năm không gặp, có lẽ hắn đối với nàng đã không còn cảm tình , tuy rằng chính mình thủy chung yêu hắn, bất quá nàng yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần hắn thích con là đủ rồi, thật sự, trừ cái đó ra, nàng không còn yêu cầu xa vời .
Xì poi
Chương 10.1
Ba ?..”Ba cũng không mặc quần áo.”…
“Tay anh đặt ở ngực em.” Nàng nói….
” Tay kia thì, thò vào trong quần áo em.”…
…làm nàng nhịn không được than nhẹ một tiếng…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian